Ngày Đại tướng mất, gia đình tôi trở nên yên lặng hơn. Ông tôi, bố tôi đều kiên nhẫn đợi đến chương trình thời sự lúc 19 giờ để nghe những thông tin về Đại tướng. Cả ông tôi, bố tôi đều đã là lính, đều mang trong mình niềm kính yêu dành cho người “anh cả” vĩ đại. Có lẽ khi xem bản tin thời sự ấy, ông tôi đang nhớ lại kỉ niệm được gặp Đại tướng khi đào hầm D67 mà ông vẫn thường kể cho chúng tôi nghe. Chắc hẳn trong lòng ông có một mất mát to lớn. Và trong lòng tôi cũng có một mất mát như vậy. Tôi đã mất đi một hình bóng thân quen trong khu vườn rợp bóng cây. Thế hệ của chúng tôi đã mất đi một người anh hùng, mất đi một điểm tựa về tinh thần cho chúng tôi niềm tin mỗi khi đất nước đương đầu với thử thách.
Trong những ngày này, tôi rất nhớ câu trả lời phỏng vấn của Đại tướng: “Tôi đã cống hiến cả cuộc đời mình, từng giờ, từng ngày, từng phút…”. Đó là lẽ sống đúng đắn nhất của một con người. Và sẽ thật hạnh phúc biết bao nếu cả thế hệ thanh niên chúng tôi cũng noi gương Đại tướng mà sống cống hiến trọn vẹn cuộc đời.
Tác giả: Nguyễn Đình Hưng, sinh viên khoá QH-2011-X, ngành Hán Nôm
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn