Những nỗi niềm thương, buồn, ngộ, lạ
Em viết ra chưa hết đâu em
Còn nhiều lắm, đồng nghiệp ơi, nhiều lắm
Xin viết ra, ta cùng nhớ khỏi quên.
Đất nước mình ngộ thật đó em
Chân đi đất, gậy tầm vông, cọc gỗ
Xe đạp thồ, mũ rơm, nón lá, đòn càn
Ngăn bước quân thù, giành lại giang san
Đất nước mình lạ lắm đấy em ơi
Bao bà mẹ tiễn con ra tiền tuyến
Dỡ nhà lát đường cho xe qua từng chuyến
Thóc không thiếu một cân, quân không thiếu một người
Đất nước mình có những chàng trai
Không tiếc tuổi xuân lên đường đánh giặc
Ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn gì Tổ quốc*
Từ Bắc vô Nam, Tô Thị rất nhiều
Đất nước mình thương lắm đấy em
Bao thiên tai và nhân tai dồn dập
Ta hại ta trong từng bữa cơm ăn
Vẫn không ít, kẻ với dân vô cảm
Đất nước mình đau lắm đó em ơi
Em có gặp dáng hình người dị dạng
Chất độc da cam giết dần người đang sống
Ước mơ xa giết chết khát vọng gần
Biển đảo giờ đang dậy sóng em ơi
Xô con sóng vào lòng dân tộc
Hãy chung tay dựng chiếc nỏ thần
Bằng lòng dân, phải qui về một cội
Đất nước mình buồn lắm em ơi
Lũ học trò hồn nhiên ngơ ngác hỏi
Đất nước mình rồi sẽ về đâu?
Ta không biết, chúng làm sao biết được
Có bao điều ngộ lạ buồn thương
Ai cũng biết, và ta phải biết
Đất nước đang ở đâu, ta làm gì, mong đợi
Câu trả lời chỉ của ta đó thôi em.
* “Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn chi Tổ quốc” Thơ của Thanh Thảo
Tác giả: Phạm Xuân Hằng
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn